– Ăn Yến khỏe lắm hả cô? Thiệt hông??
– ừa. thiệt!!
Con nhỏ bán vé số, lỉnh kỉnh thêm một số nước uống giải khát trên tay bán ở trạm xe khách buông thêm một câu trước khi len lỏi vào số đông hành khách đang đợi xe:
– Để kiếm thêm tiền mua cho “bả” uống.
Cô bán cà phê bắt đầu câu chuyện của con bé với chú xe ôm, bà bán bánh mì…
Con Phượng đến gần cuối đời có đứa con vầy cũng đỡ, nằm một chỗ mọi thứ con Mén nó lo. Nhìn nó bặm trợn, nó năng cộc lốc vậy chứ có hiếu lắm. Con Phượng giờ cũng khỏe hơn nhiều rồi. Nghĩ cũng ngộ, một thời bán phấn buôn hương, đại gia theo nó nhiều cỡ nào, về dưới này toàn đi xe hơi nhìn đã lắm. Vậy mà….haizzzz…
Câu chuyện được buông lơi lơ lửng tại đó, tôi nhìn theo dáng con bé nhanh nhẩu trong đám đông kia, thấy rõ từng giọt mồ hôi rớt xuống mặt đường rát bỏng giữa trời trưa đổ lửa.
Chắc rằng, con Mén nó nghĩ Yến mắc tiền lắm, phải kiếm thêm tiền mới mua cho “bả” ăn, “bả” mới khỏe hơn được. Cứ nhìn cái dáng nhỏ nhắn, sốt sắng của nó với vẻ mặt nài nỉ từng tấm vé số, từng chai nước ướp lạnh là cảm nhận được sự quyết tâm rất cao. Chỉ qua lời truyền tai “Yến tốt cho sức khỏe lắm” vậy mà niềm tin của con bé về Yến rất tuyệt đối, dù nó chẳng biết Yến là cái gì và hình dáng ra sao.
Tôi chợt nghĩ, mẹ nó khỏe hơn là vì Yến, vì lòng tin về Yến, hay chính là món ăn tinh thần mà nó vẫn mớm cho mẹ nó mỗi ngày “bà ráng lên nghen”
– Hạ Vũ –
HÃY YÊU THƯƠNG THEO CÁCH CỦA BẠN!