Mưa Sài Gòn thường kéo theo những nỗi nhớ, những ký ức xưa cũ lại tràn về…
Những dỗi hờn của thời sinh viên lỡ thương một bóng hình nào đó.
Những nỗi niềm khi đặt bút viết một trang thư
Những vệt nắng cuối chiều tan lớp
Và nhớ, những cơn mưa cuộc đời đã làm cho người với người lỡ hẹn
một đoạn đường chung đôi.
Thế nên, đâu chỉ mưa Sài Gòn, mà cơn mưa cuộc đời cũng làm ướt mèm cả một giấc mơ
Mùa mưa Sài Gòn, mùa của chờ đợi, mùa của những hoài niệm chợt ùa về.
Mùa của những nhánh bằng lăng bắt đầu rưng rưng lên một nỗi niềm thương nhớ
Nếu ai đó có đi dưới con đường bằng lăng thì xin hãy bước thật nhẹ nhàng, thật khẽ, đừng làm xao động một miền ký ức nơi ấy, để không phải bâng khuâng khi chợt nhớ đến ánh mắt nào đó dưới vòm hoa tím… Để những cánh bằng lăng cứ thế xòe ra ôm những nỗi niềm thủy chung, những hờn dỗi lúc mới yêu…
Và
Những nhớ nhung của một mùa nào đó xa xôi lắm….
– Hạ Vũ –